Suốt buổi sáng ngồi cặm cụi thiết kế xong một cái brochure, gần cuối giờ, tôi vươn vai tự thưởng cho mình một bản nhạc với giọng trong vắt của Khánh Linh Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế…
Chuông điện thoại reo, thầy gọi điện:
- Em khoẻ không, có gì mới không, đang làm gì thế?
- Dạ khoẻ, tất cả đều “cũ”, em đang ở cơ quan. Thầy thế nào?
- Thầy bình thường thôi, hôm nay rảnh việc, thầy đang lái xe chạy ngoài đường và không biết phải làm gì nữa.
- Vậy ý thầy là sao?
- Ý thầy là… em có rảnh không?
- Em không rảnh lắm, nhưng nếu thầy đứng trước cửa cơ quan và kêu em xuống thì em sẽ xuống ngay.
Mây xa vời nắng xa vời…, không có con sông xa lững lờ trôi, chỉ có bóng cây in trên mặt đường nóng bỏng và khói bụi ở phía ngoài cửa kính xe hơi. Tôi ngồi ghế trước, bên cạnh thầy, thấy mình bình thản như chưa từng bao giờ mang trái tim lỗi nhịp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong một ngày tháng tư nào đó, hai mươi mấy năm về trước.
- Mình đi đâu hả em? Thầy muốn đến một quán cà phê nào có cả ăn trưa, bây giờ mà không ăn thì thầy sẽ bị tụt đường huyết.
Tôi động viên thầy: “Vậy mà tốt, chứng tụt đường huyết sẽ nhắc nhở thầy ăn đúng bữa và giữ gìn sức khoẻ”, rồi chợt nghĩ “có phải mỗi lần gặp nhau, khi người ta bắt đầu nói nhiều đến chuyện giữ sức khoẻ tức là người ta đã bắt đầu già rồi không?”.
Tôi chỉ đường cho thầy đến quán cà phê gần cơ quan. Ngồi ở quán này có chút bất lợi là có thể gặp nhiều đồng nghiệp ở nơi làm việc, nhưng bù lại, nó thoáng mát và đủ điều kiện cần thiết cho đám công chức thư giãn giờ nghỉ trưa. Vả lại, thầy với tôi cũng “chả có gì” để phải tìm đến một nơi vắng vẻ hơn. Chiếc bàn cà phê chiếm một không gian vừa đủ bé để tôi nhìn rõ những nếp nhăn hai bên đuôi mắt thầy. Đổi lại, chắc thầy cũng nhìn rõ từng đốm sậm màu trên gương mặt tôi – những đốm sậm chết tiệt mà khi tôi có đủ thời gian tĩnh tại để phát hiện ra nó thì cũng là lúc không còn thời gian để làm nó biến mất nữa.
Đây không phải lần đầu tiên tôi ngồi uống cà phê với thầy. Lần nào có dịp gặp nhau, thầy cũng hỏi thăm từng người trong đám bạn bè của tôi, cũng là những đứa học trò trẻ dại của thầy hơn 20 năm trước. Lứa chúng tôi bây giờ đang ở vào tuổi trung niên, gia đình, con cái, công việc ổn định. Một số không phải là ít trở thành những doanh nhân làm ăn khấm khá, số khác thì gặt hái nhiều thành công trong sự nghiệp, đa số làm sếp này sếp nọ ở các cơ quan báo chí, truyền thông. Nhưng dường như thầy không quan tâm lắm đến chuyện bạn này bạn kia có khấm khá không, điều mà thầy thường hỏi thăm nhiều nhất là bạn ấy có hạnh phúc không. Lần này cũng vậy, như thường lệ, thầy lại hỏi “đời sống tình cảm của em thế nào?”
May mắn, đến giờ phút này tôi vẫn có thể trả lời với thầy là “em hài lòng với gia đình mình”. Thầy lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ, nơi có mấy cành phượng đung đưa, bảo: thế tốt rồi, thầy luôn mong được nghe những câu trả lời như vậy.
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm…
Tôi cũng lơ đãng nhìn thầy, gương mặt vuông vức sẫm lại khi đám mây bay đi, để lại ánh nắng buổi trưa hắt thẳng xuống hiên phía sau lưng thầy. Lần trước gặp tôi, thầy hỏi: “nghe các bạn nói, hồi xưa… em và thầy có tình cảm gì với nhau… không biết sự thực thế nào nhỉ?”. Lần ấy, bị hỏi đột ngột nên tôi đã không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói lòng vòng gì đó. Lần này, tôi đợi thầy nhắc lại câu hỏi dở dang lần trước và rút kinh nghiệm nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Tôi sẽ kể cho thầy nghe về một lần xa… rất xa nào đó, trong một đêm tháng tư…
Lớp tôi tổ chức đi chơi Đà Lạt, có thầy đi cùng. Đêm đó, có vũ hội. Ngoài trời lạnh và ướt đầm sương, còn bên trong hội trường, đèn nhấp nháy, nóng ấm với tiếng nhạc quay cuồng và những nhịp trống dội vào tim thình thịch. Giữa một điệu nhảy đầy đam mê và sôi động, tôi đã hơn một lần cảm thấy mùa đông ngoài kia đang giao thoa với mùa hè, những giọt sương như ngưng lại giữa lưng chừng đất và tan vào không khí, mặt đất như chao nghiêng và chỉ cần nghiêng thêm chút nữa là tôi sẽ ngã vào tay thầy. Vậy mà không hiểu sao ngoài trời vẫn giữ được đủ độ lạnh vừa phải cho tháng tư, những giọt sương vẫn rơi trên cỏ và mặt đất chỉ nghiêng đến mức đó…
Tôi đợi thầy nhắc lại câu hỏi lần trước, nhưng thầy không hỏi. Bất chợt bắt gặp mình cứ đang lẩm nhẩm câu hát: Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ. Quanh co lối mòn hoa dại nở, chỉ mình em bên anh, bên anh… Lúc này không chỉ có mình tôi bên thầy. Xung quanh chúng tôi là đủ các loại công chức với máy tính xách tay, khói thuốc lá, những câu chuyện công việc xen lẫn vào giai điệu mấy bản nhạc cũ. Không chỉ có mình tôi bên thầy. Ở đâu đó phía Đông thành phố, thầy có một gia đình yên ấm với những người chờ đợi thầy về cùng ăn bữa tối, còn tôi có một ngôi nhà trong con hẻm nhỏ với hai người đàn ông luôn chờ tôi gọi dậy vào mỗi buổi sáng. Cả thầy và tôi đều có những người chờ đợi và cần đến mình. Phải chăng đó chính là hạnh phúc mà thầy luôn nói đến?
Hết buổi trưa, tôi nhắc “mình về thôi, thầy ơi”. Lên xe, tôi không ngồi ở ghế trước bên cạnh thầy nữa. Ngồi ghế sau để dễ mở cửa xe và để thấy thầy… xa hơn.
Tạm biệt thầy, tôi trở lên phòng làm việc và việc đầu tiên là mở nhạc, nghe nốt khúc ca trong vắt Ta chia tay những ngày xuân để hát… Tháng tư về…
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')