Có một ngày, như mọi ngày, mình dậy sớm chuẩn bị đi làm. Nhưng hơi khác mọi ngày một chút, con trai cũng dậy theo mà không cần gọi. Con nhìn mình ngập ngừng một chút rồi bảo: “Con về quê với ba mấy ngày, mẹ ở nhà đừng buồn nha! Đi làm nhớ đội mũ bảo hiểm!” (Chả là mình rất hay quên mũ). Định hôn con trai một cái nhưng rồi lại thôi. Dạo này thấy cu cậu có vẻ lớn, cương quyết từ chối không cho ba hôn và tỏ ra ngượng ngập mỗi lần mẹ hôn lên trán.
Có một ngày, mình lên xe phóng đi làm với cảm giác sung sướng. Hôm nay, một ngày tự do, không có ai chờ mình vào buổi chiều, sẽ về muộn, sẽ cà phê với bạn bè đến tối, sẽ ôm máy tính viết blog đến khuya mà không phải nghe tiếng TV bên cạnh, không có ai đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhòm vào màn hình. Tự do thật là tuyệt!
Có một ngày, như mọi ngày, mình đến cơ quan sớm nhất, mở máy lạnh, máy tính, pha trà… Nhưng hoá ra lại là một ngày không suôn sẻ như mọi ngày. Bắt đầu giờ làm việc, mình đã bị yêu cầu phải sửa chữa mấy cái bìa mà mình nghĩ là đã rất hoàn hảo. Tiếp đến là 3 bản thảo trong một serie mà mình đã bỏ nhiều công sức biên tập đến “tan nát”, nay lại bị trả về lần thứ 2 với lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng mà “đau”, rằng: Anh nghĩ em nên bỏ thời gian ra đọc thật kỹ lại, bản thảo còn quá nhiều lỗi!. Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm làm việc, mình bị rơi vào tình huống đáng buồn và đáng chán nản như vậy. Cầm bản thảo trong tay, chỉ muốn vứt đi hết và khóc to lên cho hả dạ.
Minh họa của Trịnh Lý (một người bạn mình chưa gặp bao giờ)
Có một ngày, mình không thể bắt mình tập trung đọc bản thảo được nữa nên quyết định chat với bạn bè. Suốt cả năm nay, mình toàn giấu mặt trên công cụ chat, chỉ ló mặt ra khi thực sự cần thiết trao đổi với ai đó, nên hôm này vừa đặt chế độ Available là lập tức có năm bảy bạn nhảy vào hỏi thăm ngay. Chat không kịp, mà vừa chat vừa nghĩ đâu đâu, đành phải trở lại chế độ Offline như mọi khi. Tưởng là làm một thay đổi nhỏ cho qua cơn chán, nhưng hoá ra vẫn là “một ngày như mọi ngày”. Lại lấy bản thảo ra ngồi đọc mà chẳng hiểu gì cả.
Có một ngày tâm trạng uể oải và trong đầu cứ văng vẳng ý nghĩ “sao mình khổ thế này”, thì bỗng nhiên lại có dịp trò chuyện với 3 người bạn trên blog mà mình chưa lần nào gặp mặt. Bạn thứ nhất là một bạn trai (đã kịp search trên Google thấy bạn ấy là một nhân vật khá nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp). Bạn này chat rất nhanh. Khi chỉ trò chuyện với một ai đó qua công cụ chat thì tốc độ chat nhanh hay chat chậm có thể nói với mình một số điều. Thứ nhất, bạn ấy còn trẻ (mắt tinh, tay khoẻ) ; Thứ hai, bạn ấy có phản xạ nhạy bén ; Thứ ba, bạn ấy có một chỗ ngồi riêng biệt, không bị ai đi qua đi lại hay nhòm ngó (thường thường chỉ có sếp mới có chỗ ngồi như vậy) ; Thứ tư, bạn ấy thường xuyên chat với vô số người khác (đừng tưởng bở là chỉ chat với mình). Những câu chuyện phiếm qua chat, đối với người này thì chỉ là trò vô bổ mất thời gian, nhưng đối với người khác thì có thể không hẳn như vậy. Chat với bạn này mình thấy vui, ít ra là tạm thời quên đi cái u ám theo suốt buổi sáng.
Người thứ hai là một bạn gái đáng tuổi em mình. Em còn rất trẻ nhưng đã có một sự nghiệp mà chắc hẳn nhiều người nhìn vào phải mơ ước. Tuy nhiên, cuộc sống dường như hiếm khi cho ai được trọn vẹn mọi thứ. Qua blog, mình biết em là người sống nhiều bằng tình cảm và mang một trái tim mong manh dễ vỡ. Trò chuyện với em xong, bỗng cảm thấy có gì đó chơi vơi, thấy em giống như một ngôi sao sáng trong đêm nhưng lại cô đơn giữa cuộc đời này. Mình đâu thể giúp gì được, có chăng chỉ là một chút chia sẻ, một chút cảm thông. Chẳng biết điều đó có làm em vui hơn không?
Người thứ ba cũng là một bạn gái kém mình vài tuổi. Bạn này đã rời VN lâu lắm rồi và đang yên ổn với một hạnh phúc bình dị mà bạn ấy đã phải chắt chiu mới có được. Bạn kể cho mình nghe về quãng đời đầy khó khăn, gian nan mà bạn đã phải vượt qua, phải cố đứng dậy, bước tiếp và bước tiếp để có được ngày hôm nay. Mình rất thích vào blog của bạn này. Theo như bạn nói thì bạn mới chỉ học phổ thông, nhưng mình thấy bạn có nhiều tố chất của nhà văn. Biết đâu chừng, một ngày nào đó khi không còn phải lo chuyện cơm áo, bạn sẽ trở thành nhà văn thật thì sao! Cứ chờ xem nhé!
Có một ngày, mình được tự do nhưng không còn hứng thú để đi chơi. Mình rời cơ quan đúng 4h30 và về nhà đúng 5h kém 10. Trời đổ cơn mưa lớn, không đạp xe tập thể dục như mọi ngày, mình vào phòng đóng cửa lại và gào lên hát một mình. Nhưng tiếng hát không át nổi tiếng mưa dội ầm ầm trên mái tôn, chợt thấy mình đang chống chếnh, chợt thấy thèm được yêu như hơn 20 năm trước, chợt thấy cơn mưa hôm nay làm cho lòng mình bị dột mất rồi!
.comment-block img {
max-width: 300px !important;
}
Trang nhật ký cho một ngày của chị như thể là em cũng từng trải qua, i như vậy. Đồng cảm tuyệt đối. Và luôn bị cuốn hút bởi cách viết duyên dáng của chị. Em ghét những lời khen nhau trực tiếp thế này, nhưng em không kìm hãm được cái sự sung sướng đó :))
Trả lờiXóaPhải nói là: Đã quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!
Ha ha, vậy là Cô Nhỏ chắc cũng có những lần đóng cửa, gào lên hát một mình? Chị cho rằng những chuyện tương tự như vậy thật dở hơi, nhưng lầu lâu ta phải làm kẻ dở hơi một lần cho cuộc sống nó đỡ nhàm, phải vậy không nè?
Xóa