.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Nhảy

Nhay

Có thể còn từ khác nghe sang trọng hơn từ nhảy, như từ khiêu vũ chẳng hạn, nhưng tôi vẫn thích dùng từ nhảy. Mỗi lần nhắc đến nó là trong đầu tôi lại văng vẳng hai câu thơ (không rõ có phải của Lưu Trọng Lư không):

Nhảy, nhảy đi cô gái nhỏ
Tuổi trẻ bay vèo theo nhịp gõ trái tim.


Tôi không thuộc bài thơ, chỉ biết mỗi hai câu ấy, nhưng mỗi lần nó lướt qua đầu, tôi lại thầm nghĩ “sao mà làm thơ khéo thế, triết lý về cả một thời tuổi trẻ sôi động, nồng nhiệt và thêm một chút ngông cuồng… tất cả gói gọn trong chỉ trong vỏn vẹn có hai dòng”.

Nhảy, nhảy đi cô gái nhỏ

Tôi nhìn thấy bóng mình xa… rất xa… trong câu thơ ấy.

Cùng với bóng tôi, tôi nhìn thấy bóng những cậu con trai trẻ măng, mặt còn đầy lông tơ và bóng của những người đàn ông đầy sức quyến rũ đến mê dại dưới ánh đèn chớp nháy và nhịp trống dội thình thịch vào tim.

Nhảy, nhảy đi cô gái nhỏ

Không nhớ tôi tập nhảy những bước đầu tiên là khi nào, chỉ nhớ hình ảnh dưới ánh đèn mập mờ (vì điện luôn bị mất một pha) trong phòng 114 ký túc xá, mấy anh lớp trên tranh thủ buổi tối lên phòng các em năm thứ nhất để dạy nhảy với hi vọng được làm bạn trai của một em nào đó mà mình thích. Các em mang giày thể dục, nắm tay các anh và cùng hát thay cho tiếng nhạc. Chách chách chách bùm bùm – một, hai, ba, chập. Tôi có một anh như thế làm bạn nhảy. Anh 22 tuổi, cao 1 mét 75, điển trai. Mỗi lần nhảy với tôi, anh đều nhìn tôi với đôi mắt sâu, đẹp mơ màng. Thỉnh thoảng, nhân một dịp kỷ niệm nào đó, ban quản lý ký túc xá lại tổ chức vũ hội từ 8 giờ tối cho đến 1-2 giờ sáng. Đó là những dịp “danh chính ngôn thuận” để anh giữ tôi trong vòng tay thật lâu và thì thầm trong hơi thở gấp gáp: “Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”. Tôi đồng ý. Anh đẹp trai thế cơ mà!

Rồi tôi chia tay anh vì một lý do vớ vẩn nào đấy mà tôi không thể nào nhớ được chính xác.

Tôi có bạn nhảy mới. Bạn bằng hoặc kém tôi một tuổi, đôi mắt tròn thơ ngây và mái tóc nâu vàng mềm óng. Tôi còn trẻ nhưng cũng đủ chút nhạy bén để hiểu: bạn tham gia đăng ký lớp học nhảy vì tôi biết nhảy, bạn thích nhảy vì tôi thích nhảy, bạn có thể làm tất cả mọi điều nếu tôi thích điều đó. Sau 2 năm học, chúng tôi rời ký túc xá, trở về thành phố. Sài Gòn lúc đó rộ lên phong trào khiêu vũ. Hàng chục điểm khiêu vũ mọc lên khắp các nhà văn hoá quận và chúng tôi tiếp tục làm bạn nhảy của nhau cho đến khi tôi cảm thấy bạn không thể là một bờ vai cho tôi dựa vào đó. Cuộc sống không phải là vũ trường và đôi tay mạnh mẽ của bạn chỉ có thể dẫn tôi trong các bước nhảy chứ không thể dẫn tôi đi tiếp đến một miền hạnh phúc mà tôi mơ ước.

Dù chủ động chia tay bạn, nhưng tôi vô cùng hụt hẫng.Tối thứ bảy, chủ nhật, tôi leo lên căn phòng nhỏ áp mái nhà, mở nhạc khiêu vũ, nằm nghe những điệu nhạc nhói buốt thình thịch dội vào tim. Nhạc Boléro. T’rach chách bum chách bùm chách bum! Nhịp này có thể nhảy điệu Rumba nhé, điệu Rum ba của tình yêu, của mê đắm và của cả những nỗi buồn không có tên, chẳng có lời diễn giải.

Và một lần, khi đang nghe nhạc Boléro, em xuất hiện.

Em kém tôi vài tuổi, người thư sinh, mảnh dẻ, gương mặt sáng sủa với nụ cười rất duyên. Em rủ: “Từ bây giờ, tối thứ bảy, chị em mình đi nhảy nhé!”. Tối thứ bảy, em đến chở tôi bằng xe đạp. Trên sàn nhảy, không bao giờ em rời tôi nửa bước để nhảy với người khác. Cứ như thế, em làm bạn nhảy của tôi được nửa năm. Tôi chịu ơn em vì em đã đưa tôi ra khỏi nỗi buồn, em thắp lên trong tôi một ngọn lửa xua đi đôi điều u ám không đáng có ở lứa tuổi đầy sôi động. Nhưng chỉ thế thôi! Rồi tôi có người yêu. Em không đạp xe đến nhà tôi vào tối thứ bảy, còn tôi thì xếp em vào trong chiếc tủ “Thời con gái” của mình. Em nằm trong ngăn “Hoàng tử bé”.

Tôi giao hẹn với người yêu: “Muốn cưới em, anh phải học nhảy”. Anh bảo: “Được rồi, cưới xong anh sẽ học”. Chúng tôi cưới nhau và anh không bao giờ học nhảy.

Bây giờ, thỉnh thoảng năm thì mười hoạ, tôi mới có dịp đi nhảy với vài người bạn. Từ khi có Bước nhảy hoàn vũ, thiên hạ chuyển sang học Dance Sport. Món đó quá khó nên tôi chịu thua. Đi vào sàn, tôi vẫn chỉ biết nhảy những điệu kiểu cổ điển. Một đôi lần, trong ánh sánh chếnh choáng và tiếng nhạc đầy mê lực, có người bạn nào đó ghì sát tôi vào người, hoặc có ai đó nói trong hơi thở: “chị có thích… em không?”, tôi đều lặng đi trong giây lát trước khi tỉnh táo lại và giữ khoảng cách cần thiết cho mình.

Người đàn bà trong tôi vẫn nhìn thấy bóng mình xa, rất xa… trong câu thơ và trong nhịp trống thình thịch dội mạnh từ quá khứ.

Nhảy, nhảy đi cô gái nhỏ
Tuổi trẻ bay vèo theo nhịp gõ trái tim.


T’rách chách bum chách bùm chách bum…

4 nhận xét:

  1. Một hồi ức thật dễ thương ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bây giờ mỗi lần nghe nhạc nhảy, tim chị vẫn đập thình thình rạo rực, em ạ

      Xóa
  2. Thế là chị mình bị lừa , zai xù chị không thực hiện hợp đồng à? em nghĩ, nếu zai mà đi nhảy thì sẽ là hoàng tử thực sự của sàn nhảy đới, có đáng để lo lắng kg? hì, em đùa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chả lo em ạ! Tại em nhìn hình đánh giá zai quá cao thoai! Ở ngoài tóc bạc, hói, chiều cao khiêm tốn lắm. Hè hè!

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')