.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Anh giai miền Tây

Nhớ hồi xưa, cô giáo tiểu học thường đọc cho nghe mấy bài văn tức cười của các bạn trẻ con, đại loại như: “Nhà em có nuôi một bà Nội…”. bây giờ, cứ theo cái mạch văn như vậy thì mình sẽ có bài tập làm văn như sau:

Nhà em có nuôi một anh giai miền Tây, đến nay đã được hơn 15 năm. Trước đó, lúc em còn là con gái, em luôn nghĩ sẽ nuôi một anh giai Hà Nội cơ! Anh giai đó sẽ phải là người lịch lãm, ga-lăng, tâm hồn lãng mạn, tinh tế, sâu sắc… Rồi không hiểu sao, cuối cùng em lại tìm được một anh giai miền Tây. Nói cho ngay, hồi đó anh cũng đẹp trai. Anh có nước da trắng hồng, tóc nâu mềm, mắt bồ câu hiền và dễ thương. Anh nói năng chậm rãi, nhỏ nhẹ, cái miệng hơi móm luôn cười với mọi người, yêu lắm!

Rồi em bắt đầu đem anh về nuôi, và từ đó cũng bắt đầu shock hết chuyện này đến chuyện khác. Đầu tiên là không còn được ăn Tết ở Sài Gòn, mà phải theo anh về quê. Để về được đến nhà ba má ở quê anh, em phải đi xe đò từ sáng sớm, qua 2 cái bắc, tổng cộng quãng đường khoảng gần 200 cây số, rồi xuống xe đò, bắt xe lôi đi khoảng 20 cây số đến thị trấn. Ở thị trấn, em sẽ ở lại một đêm ở nhà cô em gái anh, sáng hôm sau sẽ đi ghe máy khoảng 1 tiếng rưỡi đồng hồ nữa mới vào đến nhà. Lần đầu tiên trong đời phải đi xe đò một quãng đường xa như vậy, đến được nhà cô em gái ở thị trấn, em mệt lả. Anh thì dường như không quan tâm lắm, vì đi như vậy là chuyện quá bình thường, thế nên anh lập tức lao ngay vào bàn nhậu với đám bạn bè đang chờ sẵn. Tàn cuộc nhậu buổi chiều, anh lăn ra ngủ. Thức dậy vào lúc chập tối, anh vui vẻ chuẩn bị sẵn tinh thần để lao vào cuộc nhậu đêm. 8 giờ tối, cuộc nhậu tăng 2 bắt đầu ở một quán nào đó mà em cũng không biết. Trước khi đi, anh dặn dò em: “Anh đi chơi với các bạn một chút, em mệt thì cứ ngủ trước”. Em nằm thao thức ở một nơi hoàn toàn xa lạ và ước gì toàn bộ chuyến đi này chỉ là một giấc mơ đáng ghét. 1 giờ sáng, anh về say khướt, lăn ra ngáy ầm ầm như những gã ngốc trong truyện cổ tích, như không hề tồn tại một anh giai da trắng, nụ cười hiền lành mà em vẫn nuôi trong nhà. Đêm trắng dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua. Sáng hôm sau anh uể oải thức dậy, thuê một chiếc ghe máy rồi dẫn em về nhà ba má.

Nhà ba má lúc đó thuộc vùng sâu vùng xa, chưa có điện. Nước sinh hoạt được múc từ dưới mương lên (mương vừa là đường giao thông, vừa là chỗ tắm của trẻ con, thỉnh thoảng mấy con chó cũng xuống tắm theo, là nơi giặt giũ, rửa chân, và… gì gì nữa, không dám nghĩ tới). Nước từ dưới mương ấy được đổ đầy vào các lu rồi lóng phèn, để vài ngày là có thể dùng làm nước tắm giặt, rửa rau và uống. Em tự nhủ: “Thôi, cũng được. Mình tập sống hoà mình với thiên nhiên!”. Ở nhà ba má, ngày nào anh cũng có độ nhậu, lúc nào không nhậu thì nằm võng lim dim ngủ. Em lạ nước lạ cái, không ngủ được, một phần cũng ngại khi thấy má dậy từ rất sớm và lui cui làm việc cho đến tối mịt, chẳng kể gì đến tết nhất. Ở nhà mẹ, em vốn được chiều chuộng, nên cũng không biết làm gì nhiều, ngoài việc rửa chén. Thôi thì xung phong lãnh luôn nhiệm vụ rửa chén buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều… Má biểu: “Tội nghiệp con nhỏ, về đây với má mà tối ngày rửa chén, không được đi tới đâu!”.

Đó là một trong những kỷ niệm shock.

Tiếp theo đó là hàng loạt những loại shock khác nhau. Đó là anh không có khái niệm gì (hoặc không quan tâm, hoặc không nhớ) về ngày 8/3, ngày Valentine, ngày 20/10. Sinh nhật em anh cũng quên. Em không dại dột im lặng nữa, nên em nhắc nhở anh về sinh nhật, anh bảo: “anh đã cho em cả cuộc đời anh rồi nè!”. Đó là anh rất mắc cỡ khi nhìn thấy đàn ông đi mua hoa tặng cho người phụ nữ của mình (chỉ nhìn thấy họ, anh đã mắc cỡ rồi, nói chi đến chuyện tự tay anh đi mua hoa). Đó là những khi em bệnh, anh vẫn vô tư đi chơi với bạn đến khuya. Đó là anh luôn có câu cửa miệng “để mai làm, để từ từ tính, có gì đâu mà gấp…” mỗi khi em nhờ làm một việc gì. Đó là trong các bữa tiệc, anh luôn bỏ em ngồi một mình, còn anh đi sang bàn khác, lý do: đàn bà ngồi với đàn bà, đàn ông phải ngồi với đàn ông cho dễ nói chuyện. Đó là anh không bao giờ nắm tay hoặc khoác vai em khi đi ngoài đường. Đó là… nhiều lắm, không thể kể hết được.

Những đêm thao thức nằm chờ anh đi nhậu về, em thường tự an ủi mình: “Đó là sự khác biệt về văn hoá. Thôi thì số mình như vậy, không than vãn nữa”.

Năm tháng trôi qua, em dần thích nghi với tất cả những khác biệt về văn hoá ấy, không bực bội, không cãi nhau, không trách cứ gì nữa, nhưng trong thâm tâm, em vẫn ngưỡng mộ anh A, anh B, anh C, những người rất đàn ông mà em biết. Đó là những người luôn âu yếm khoác vai vợ khi đi ra đường, luôn mua hoa tặng vợ vào những ngày kỷ niệm, luôn ngồi cạnh vợ ở các bữa tiệc, luôn xuýt xoa khi ngắm nhìn vợ trong những chiếc áo mới mua…

Rồi năm tháng lại tiếp tục trôi qua. Một ngày, em nghe nói vợ chồng anh A đã chia tay nhau. Anh A đã lừa dối vợ rất lâu trước khi vụ việc được phát hiện. Rồi em lại nghe nói vợ anh B đã đưa đơn ly dị, vì trong một lần về nhà đột xuất, chị ấy đã bắt gặp anh B với người đàn bà khác ngay trên giường của mình. Mấy ngày trước, em lại biết tin anh C vừa thu xếp đồ đạc dọn đi đâu không biết, vì “bỗng dưng anh không còn yêu vợ nữa”.
Gần đây, em xin nghỉ việc không ăn lương. Em có thời gian tĩnh tâm lại để suy nghĩ về nhiều điều mà mười mấy năm qua em không có dịp suy nghĩ cho tường tận. Tất nhiên, một trong những điều em nghĩ tới đầu tiên và nhiều nhất, phải kể đến, là Anh giai miền Tây của em. Buổi sáng, ngồi ăn và uống trà với nhau, em thấy tóc anh bạc nhiều. Chắc hôm nào em sẽ đi mua thuốc về nhuộm lại tóc cho anh. Có rất nhiều thứ thuộc về con người anh mà em không bao giờ nên mơ tưởng đến chuyện sẽ thay đổi được, nhưng riêng chuyện nhuộm tóc thì trong tầm tay, cớ gì không làm, để em lại nhìn thấy anh trẻ trung, dễ thương với mái tóc nâu mềm như ngày xưa, khi em quyết định đem anh về nuôi cho đến bây giờ!

9 nhận xét:

  1. Anh giai của cậu sao mà i hệt như anh giai của tớ thế ... và bởi giống như vậy cho nên cả gần hai mươi năm nay mới tiếp tục làm anh giai của bọn mình không thì đã cuốn gói làm anh giai của người khác rồi ... :))

    Thôi thì hãy ráng nghĩ như vầy: hạnh phúc không phải là được cái này hay cái kia, mà là bằng lòng với những gì Trời đã ban cho mình ... Chỉ có những kẻ an phận mới hạnh phúc ...

    Còn việc thay đổi ... thật ra mình chỉ có thể thay đổi chính mình ... chứ không thể thay đổi người khác ... Vấn đề là ở chỗ đó ... các em gái và các anh zai, không ai chịu thay đổi mình, mà cứ nằng nặc đòi thay đổi người kia ... Kết quả là bế tắc, là trì trệ, là tuyệt vọng, là dậm chân tại chỗ :))

    Trả lờiXóa
  2. Đằng í cần cám ơn trời vì sự may mắn của đằng í ... Gái Bắc kỳ làm dâu Nam kỳ, nhờ vậy mới có bà mẹ chồng chất phác, dễ thương như thế này: "Tội nghiệp con nhỏ, về đây với má mà tối ngày rửa chén, không được đi tới đâu!" ... chớ đụng bà mẹ chồng Bắc kỳ thì bà cụ sẽ lấy que xiên thịt ra mà xiên bên này, xéo bên kia, cho buốt lên tới óc luôn: "Chị muốn làm gì thì làm, không cần xin phép, tôi chả dám nói vào kẻo mang tai mang tiếng ... " ... :))

    Riêng chuyện anh zai không bao giờ mua quà cho vợ ấy ... chuyện thường ngày ở huyện mà ... mấy anh zai "home boy" đều thế cả ... đi làm bao nhiêu, đưa hết cả cho vợ rồi bảo ... Tiền của anh là của em, muốn đâm muốn chém gì cứ việc thoải mái nhé ... :)) ... Có anh zai nhàm chán như thế, ta nên "tự sướng" bằng cách tự nhủ: tiền trao hết vào tay ta, chắc cú ... còn hơn trong tay anh í ... mua quà cho vợ mình một phần thì sẵn đà mua luôn quà cho ai đó mười phần ... Rõ là lỗ to ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn này lôi hết các bài về chồng của mình ra đọc :))
      Má chồng mình là người hiểu biết, không hẳn là hiền, nhưng hiểu sự đời và khéo léo trong cư xử. Còn mẹ chồng Bắc Kỳ thì... hihi, có thể lắm nhỉ! Chắc là ít người được xuề xòa thoải mái như mẹ mình.
      Chuyện các giai nhà thì... đấy, cuối cùng thì mình cũng hiểu ra vấn đề...
      Hehe!

      Xóa
  3. Chứ không phải đề tài "anh zai" nằm ở trên cùng à??? Bị xơi tái đầu tiên thì cũng phải mà :))

    Trả lờiXóa
  4. Thì thầm : chị đọc sung sướng mẩu này và rứt ...rứt thích đấy.
    Chị làm mẹ chồng roài( xí hổ quá đi, và hiền và lành và biết điều, tử tế như cổ tích nè - vì ở riêng ngay - ke ke) .
    Thì thầm : chuyện đặc biệt không có BLR nên không thể: chị cũng có anh giai Lâm đồng- nhưng muộn mất rùi.
    Chả nói lại : mừng cho mẹ con bé Nhân.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, chuyện Anh giai miền... núi của chị thì em có biết. Nhưng đúng là chả nói với nhau ở đây được. Mà chị cùng anh giai í lúc tuổi đời còn quá trẻ... con. Ai lại mới có tí tuổi đầu thế này mà chị đã là bà nội rồi, hãi quá! :-T
      Ở riêng thì bà nội hiền như bà Tiên, chứ ở chung thì em cũng không dám chắc. kakaka!

      Xóa
  5. Các anh giai miền tây thường hiền lành và chất phác, sống thật lòng. Không vòng vo khách sáo. Có sao nói vậy ..Ý thức hệ khác hẳn người miền Bắc và miền Trung. Họ hay nhậu và hết mình vì bạn nhậu. Nhưng thường thì rất vụng trong các việc lặt vặt trong nhà và lười tham gia viêc nhà .Cái gì cũng kêu...thợ ! Tìm một anh giai galăng như các anh giai Hà nội quả thật là khó. Nhưng chỉ số an toàn về gia đình thì có vẻ như bảo đảm hơn vì các anh giai miền tây không nóng tính....

    Trả lờiXóa
  6. Bấm vào chỗ trả lời mà ko thể bấm được. Thôi thì trả lời ở ô nà. Rằng thì là OM cũng hơi tò mò, ko biết Lão là giai miền nào?

    Trả lờiXóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')