.comment-block img { max-width: 300px !important; }

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Triết lý vụn

Hầu như mỗi phụ nữ bình thường đều để sẵn trong nhà, ở góc nào đó, một hộp kim chỉ – lớn hay nhỏ, nhiều hay ít – tuỳ theo nhu cầu và sở thích của từng người. Tôi cũng có một hộp kim chỉ. Trong hộp có một lố kim may tay, dao lam, kéo, phấn màu, kim băng, thước dây, chỉ may đủ các màu… Thỉnh thoảng, quần áo của chồng con bị sứt chỉ, đứt nút, rách nho nhỏ là tôi lại có dịp dùng đến hộp kim chỉ của mình, vừa để chứng tỏ mình cũng biết chút chút chuyện nữ công và biết chăm lo đến gia đình, vừa coi đó như là một niềm vui mỗi khi nắn nót  đặt tình cảm vào từng đường kim mũi chỉ. Lúc rảnh, tôi còn đem áo của mình ra, khi thì đính thêm vài cái hạt cườm, khi thì tháo cái ren của áo này gắn vào áo khác, khi thì thay mới cả một bộ nút. Dẫu biết rằng có thay thì cũng chả ai thèm để ý, nhưng vẫn cứ thích “biến hoá” như thế, ít ra cũng thoả mãn được cái tính ưa thay đổi mà mình không có điều kiện (hoặc không dám) thể hiện bằng những việc lớn lao hơn.


Nói về hộp kim chỉ trước, để bây giờ nói về chuyện triết lý. Triết lý là một trong những sở thích của tôi từ khi bắt đầu thành thiếu nữ. Hồi học cấp 3, ông ngoại tôi thường bảo: “Sao cháu cứ thích chẻ sợi tóc ra làm 8 như thế? Suy nghĩ đơn giản một chút thì sẽ đỡ khổ, cháu ạ!”. Lần khác, vào cuối năm lớp 11, cô giáo dạy Toán viết vào sổ Lưu bút của tôi: “Cô rất tự hào vì có một học trò tư duy sâu sắc như em, nhưng nếu em bớt triết lý đi một chút thì có thể cuộc sống sau này của em sẽ suôn sẻ hơn”.


Thời gian trôi qua, tôi trưởng thành hơn và chỉ triết lý vụn thôi. Gọi là “vụn” vì bản thân tôi là một phụ nữ bình thường, có đôi chút chữ nghĩa vừa đủ để sáng đưa con đi học rồi đến cơ quan làm việc, chiều hết giờ lại đón con về, loay hoay với những chuyện bé nhỏ trong gia đình, tư tưởng không rộng mở, cũng không có gì là to tát. Bây giờ tôi hình dung mớ triết lý vụn của tôi giống như hộp kim chỉ, nho nhỏ, vừa đủ xài. Thỉnh thoảng tôi mua thêm ít chỉ màu, thay mấy cây kim đã gỉ sét, bổ sung thêm những bộ nút vui mắt vào hộp kim chỉ của mình. Đôi khi thấy cuộc sống gia đình trở nên nhàm chán, tôi thay nút. Khi nó cũ kỹ, tôi đính cho nó mấy hạt cườm và tự cảm thấy thích thú khi trông nó mới hơn. Khi nó có vết rách nho nhỏ, tôi dùng chỉ tiệp màu vá lại…


Ông ngoại tôi nói đúng, cô giáo dạy toán của tôi nói đúng, nhưng có lẽ tôi cũng có phần đúng khi vẫn giữ cho mình một chút triết lý vụn, cất vào một góc nào đó để sửa sang lại chút khiếm khuyết (nếu có) của cuộc đời.

4 nhận xét:

  1. Ngày xưa tớ không biết triết lý là gì ... Tớ vốn sinh ra với cái đầu rỗng tuếch ... Câu hỏi tớ sợ nhất là ... xin bạn phát biểu cảm tưởng / cảm nghĩ / ý kiến ... bởi chẳng có lúc nào tớ có cảm nghĩ, ý kiến gì hết ... :))

    Tớ thì thích các bài văn, bài viết và truyện của đằng ý ... Câu chuyện của cậu bé học trò yêu cô giáo đã đến dâu rồi :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chài ơi, cái đầu rỗng tuyếch của đằng í học hành cái kiểu gì mà năm nào cũng chỉ đạt danh hiệu học sinh giỏi với xuất sắc thôi vậy? Chả có cái danh hiệu nào hay ho hơn để sau này còn kể lại với con cháu. Xí hổ quá!

      Xóa
  2. Ủa sao đăng "nhận xét" đã đời rồi hô biến đằng nào, không thấy đâu nữa hết ??????

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Google anh í tưởng đằng í spam tớ nên cho vào thùng rác. Nghe lời kêu kíu, tớ vội vàng moi nó ra đây

      Xóa

Bạn có thể chèn hình ảnh vô khung comment mà không cần thẻ. Bạn chỉ cần coppy link của hình và dán vô rồi đăng lên là được (Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')