Hàng năm, đến ngày đầu tháng 9 này bao giờ cũng phải làm một cái thở phào nhẹ nhõm. Vừa được nghỉ xả hơi vài ngày, vừa có một ít tiền đủ để thoả mãn cái ý thích tiêu xài mà thiếu nó, cuộc đời sẽ buồn đi nhiều.
Năm nay không có gì để thở phào vì mình đã thở phào trước đó 2 tuần rồi.
Ngồi nghĩ thấy đời công chức thật tội nghiệp. Lương ba cọc ba đồng, làm quanh năm suốt tháng, chẳng thu xếp nổi cho mình một cuộc đi du lịch cho hoành tráng, kiểu như đi một tour các nước châu Á láng giềng, đi châu Âu hay là đi Mỹ chẳng hạn. Lâu lâu được một vài ngày nghỉ, vợ chồng nào thuộc loại “ham vui” thì sẽ rủ rê thêm vài cặp nữa đi… Đầm sen chơi, nhà nào có tâm hồn ăn uống thì tụ tập nấu nướng, ăn nhậu, để cuối cùng thì vợ chủ xị sẽ… lãnh đủ phần dọn dẹp. Nhà nào thích bình lặng thì lăn ra ngủ, ngủ từ đêm cho tới tận trưa hôm sau, rồi ngủ từ chiều cho tới tận tối.
Nếu lấy đời công chức kiểu này ra để viết thành truyện thì đảm bảo chẳng nhà xuất bản nào nhận in. Lúc đó chắc sẽ phải tự bỏ tiền ra làm sách liên kết, rồi phát hành bằng cách đem đến nhà bạn bè năn nỉ: “mày cầm giùm tao cuốn này rồi kiếm một chỗ trên giá sách để giùm tao, chứ đừng bán ve chai, tội nghiệp”.
À há! Nói cho vui vậy, nghe cứ như mình đang ở cõi… bên trên đời công chức. Thực ra thì vẫn loanh quanh ở đâu đó thôi. Vẫn nhớ công việc mà mình căm cụi làm quanh năm suốt tháng. Vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng khi cầm trên tay sản phẩm vừa ra lò, còn thơm mùi giấy và mực in. Vẫn thích những buổi sáng uống trà với bạn bè, bàn chuyện chính trị và gia đình, chuyện phương hướng công tác sắp tới và phim Mỹ…
Và vẫn thấy đời công chức có thể viết thành truyện hay hay. Vấn đề là… hãy đợi đấy! (Nu-pa-ga-di!)
Ở bên này làm công chức (như tớ) cũng lương thấp hơn ở ngoài ... Nhưng zai nhà tớ có ông em họ, làm lương gấp 10 lần lương của tớ mà vẫn tối ngày than thở và không có hạnh phúc :(
Trả lờiXóaBởi vậy, nếu có Thượng đế thì Ngài cũng bó tay luôn với các cung bậc ham muốn của con người.
Xóa